Lễ hội đua bò được tổ chức vào lễ
"Đôn ta" (lễ cúng ông bà), từ ngày 9 đến ngày 10 tháng 10 âm lịch
hàng năm. "Đôn-ta" là một trong những lễ hội lớn mang tính truyền thống
của người Khơ-me để biểu lộ lòng tưởng nhớ, biết ơn đối với tổ tiên và công lao
của những người đã khuất.
Sau khi đến chùa làm lễ rước vong linh ông
bà tổ tiên về cùng chung vui với gia đình, người Khơ-me thường kết những bè chuối
để làm thuyền, trên thuyền bày đủ các phẩm vật đã cúng, mỗi thứ một ít, sau đó
đem thả xuống dòng nước cạnh nơi ở hoặc ao hồ, sông rạch gần nhà... Cũng vào dịp
này, khách đến thăm phúm, sóc sẽ được bà con Khơ-me đón tiếp nồng hậu, tiếp đãi
chu đáo. Vì họ quan niệm khách là sứ giả của tổ tiên về thăm gia đình, con
cháu... Trong lễ ''Đôn-ta" ngoài tập tục thả thuyền, người Khơ-me còn tổ
chức hội đua bò truyền thống. Để chuẩn bị cho cuộc đua bò, họ chọn một khoảnh
ruộng bằng phẳng, chiều dài chừng 200m, ngang 100m có nước xăm xắp, được “trục”
xới nhiều lần cho có độ trơn của bùn, bốn bên có bờ bao và điểm đích có đoạn đường
trống để làm độ dừng an toàn cho bò. Đoạn đường đua chính chỉ cần 120m theo khoảnh
ruộng cặp sát bờ bao. Nơi xuất phát được cắm 2 cây cờ màu xanh, đỏ mỗi cây cách
nhau 5m, và tại điểm đích cũng vậy. Đôi bò nào đứng ở vị trí cây cờ màu gì thì
điểm đích cũng theo màu của cây cờ đó.
Trước
khi vào cuộc đua, họ chọn từng đôi bò với nhau hoặc bốc thăm và thoả thuận một
số qui định cần thiết như ai sẽ đi trước, đi sau... Nhưng thông thường đôi đi
sau có phần ưu thế hơn. Nếu trong khi đua, đôi bò nào chạy tạt ra khỏi đường
đua sẽ bị loại và đôi bò sau giẫm lên giàn bừa của đôi bò trước là thắng cuộc. Còn người điều khiển phải đứng
thật vững nếu bị ngã hoặc rơi ra khỏi giàn bừa coi như thua cuộc.
Từng đôi bò được ách vào một chiếc bừa đặc
biệt, gọng bừa là bàn đạp gồm một tấm gỗ rộng 30cm, dài 90cm, bên dưới là răng
bừa. Người điều khiển bò cầm roi mây hoặc khúc gỗ tròn vừa tay độ 3cm, đầu có
tra cây đinh nhọn - cây xà-lul. Khi bắt đầu lệnh xuất phát của trọng tài, người
điều khiển chích mạnh cây xà-lul vào mông con bò, bò bị đau phóng nhanh về phía
trước, quan trọng là phải chích cho đều cả hai con thì vận tốc của đôi bò mới
quyết liệt và hấp dẫn. Điều này có khác với đua ngựa ở chỗ là mỗi người cưỡi một
con, ai về đích trước sẽ thắng cuộc. Ngày hội đua, từ sáng sớm bà con đã có mặt
đông đảo tại địa điểm đua bò. Có người ở cách xa hàng vài cây số cũng mang theo
cả xoong, nồi, mắm, muối nấu ăn tại chỗ để xem cho trọn vẹn cuộc đua. Chỗ xem
cũng không cần cầu kỳ như xem bóng đá, đua ngựa hay một số môn thể thao khác,
chỉ cần đứng ở vị trí hơi cao so với mặt sân đua hay leo lên bờ bao là đủ. Từ
lúc cuộc đua bắt đầu cho đến kết thúc không khí lúc nào cũng tưng bừng và hào hứng,
tiếng vỗ tay, reo hò, sôi nổi cổ động dành cho những người điều khiển các đôi bò
giỏi hoặc những pha về đích gay go, quyết liệt.
Hứa Ban Mai (sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét