Tù và đã xuất hiện từ rất lâu với loài người
và gần như cộng đồng tộc người nào cũng có tù và. Mỗi thời đại mỗi bộ tộc có
nhñg chiếc tù và với hình dáng riêng, trang trí đặc thù theo văn hóa của họ và
tù và được dùng vào nhiều sinh hoạt từ những thủ lãnh các đội chiến binh, những
pháp sư và ngay cả những người chăn nuôi súc vật cũng dùng tù và. Cộng đồng người
Jrai cũng có tù và với một cấu trúc hoàn toàn khác biệt với các cộng đồng khác.
Đây là điều lý tú để tìm hiểu.
Tiếng Jrai gọi tù và là djiap. Djiap là
loại tù và làm bằng ngà voi, tù và làm bằng sừng các loại thú người Jrai gọi là
tơkê djiap (tơkê=sừng). Nhiều loại sừng được cạo chuốt tạo thành
tù và từ sừng con sơn dương đến trâu rừng, bò rừng, trâu nhà…
Tiếng Jrai gọi hành động thổi tù và là ajup
djiap (Jacques Dournes, embauche dictionnaire Jrai-1954), ajup là hít hơi
vào. Đây là điều khá lý thú vì khi nghe nói đến tù và chúng ta chỉ nghe động từ
« thổi tù và » nhưng với người Jrai lại là « hít tù và ». Tại
sao có sự khác biệt này ?
Tù và Jrai đa số làm bằng sừng, kích thước
và hình dáng không có quy tắc chung. Chọn được một chiếc sừng người Jrai cạo
chuốt cho sạch phần vỏ sừng để không bị nứt vảy sau này. Giữa thân sừng họ
khoét một lỗ nhỏ rộng hơn đuôi chiếc đủa tre dùng ăn cơm một tý, đa số là hình
tròn nhưng cũng có những lỗ hình bầu dục và vuông. Chuôi tù và được gọt khắc
nhiều kiểu khác nhau để cột dây và trang trí.
Sau công đoạn đầu như vừa kể, người chế
tác lấy cật tre già vót mỏng chiều cao khoảng một phân rưỡi, chiều dài khoảng
mười phân. Kích thước này không có quy tắc nhất định. Với chiều dài của thanh
tre vót mỏng, người chế tác bẻ gập lại rất nhẹ nhàn để không bị gãy tạo thành một
khối hình chữ nhật không có đáy và nắp. Tiếp theo người chế tác vót một miếng
tre nhỏ làm nắp, trên miếng tre này anh ta dùng dao bén, nhọn cứa đứt ba đường
để tạo thành lưỡi gà cho chiếc tù và. Phần nắp được gắn vào hình khối bằng sáp
tổ ong và phần khối cũng được nối kết với thân tù và bằng sáp tổ ong. Trước khi
gắn phần nắp vào hộp khối người chế tác để giữa lòng bàn tay và hít thử để nhận
biết độ rung của lưỡi gà như thế nào, có thể tạo ra âm thanh tốt hay không. Người
Jrai gọi lưỡi gà là jơlah djiap.
Hai công đoạn trên đã làm xong, người chế
tác bắt đầu thử và nếu chưa hài lòng anh ta tiếp tục khoét cắt thêm bớt trên phần
nắp. Thường phải làm ba bốn lần mới có một khối hộp cùng lưỡi gà tốt. Phần thân
sừng là nơi cộng hưởng âm thanh, sừng loe to tạo ra âm thanh trầm và mạnh, sừng
loe nhỏ thường tạo ra âm thanh bổng cao và bén.
Tù và của người Jrai có công năng diễn tả
tình cảm của người « thổi » bằng cách dùng bàn tay khi che, khi mở, che ba
ngón, che bốn ngón để tạo nên âm thanh láy. Tù và không có điệu nhạc riêng, khi
thổi tùy theo nghi thức, không gian sự hưng phấn và tình cảm của người thổi
chuyển tải qua cách láy.
Tù và Jrai không phải là một loại kèn, một
dụng cụ để chơi và thổi bất cứ lúc nào, theo những người già kể lại một làng chỉ
có một hoặc hai chiếc và luôn được cất giữ ở nhà rông của làng. Tù và được dùng
đến khi dời làng. Trong nghi thức này một số thanh niên cầm giáo mác đi trước,
người chuyên trách cúng tế ở nhà rông pô wai yang sẽ trân trọng bưng giỏ
đựng linh vật của làng đi kế tiếp, sau đó là người thổi tù và, tiếp theo là những
người có uy tín trong làng và sau cùng là dân làng. Tiếng tù và chỉ dứt khi
linh vật được đặt vào nhà rông tạm nơi khu đất sẽ làm làng mới, chờ ngày làm
nhà rông chính thức của làng.
Tù và còn được dùng trong những nghi thức
mừng chiến thắng sau một trận đánh khi bắt được tù binh của những làng khác,
trong dịp này tiếng tù và hòa nhịp với tiếng chiêng bom bat ? và tiếng
hú thét của những chiến binh chạy nhảy múa hét chung quanh những tù binh đang bị
trói nằm ở giữa sân nhà rông. Chiêng Bom Bat chỉ có duy nhất một chiếc
và thường chỉ dùng trong nghi thức lễ nói trên. Âm thanh chiêng này rền vang đầy
uy hiếp và đe dọa cũng như bày tỏ sự hăng say của các chiến binh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét