1. Dân tộc H'mong (H'mong den)
Dân tộc H'mông sinh sống đông nhất ở
Sa Pa, chiếm khoảng 53% dân số. Trước đây họ là tộc người làm lúa nước rất giỏi,
sống dọc theo khu vực sông Dương Tử (Trung Quốc), trong một cuộc xung đột với tộc
người Hán, phần đông họ di cư về phía Nam và chia thành nhiều nhóm nhỏ. Dân tộc
H'Mông đầu tiên đến Sapa từ khoảng 300 năm trước.
Sống nơi núi non hiểm trở, thiếu đất
đai màu mỡ nhưng có kinh nghiệm trồng lúa nước từ xa xưa, người H'mông đã san đắp
những sườn núi, sườn đồi thành những thửa ruộng bậc thang độc đáo, mỗi năm có
thể trồng được hai vụ lúa hoặc hai vụ ngô.
Dân tộc H'Mông Đen sinh sống ở Sapa
do trang phục của họ toàn màu đen, tuy nhiên trang phục ở người H'Mông Đen Sapa
không giống nơi khác, vì thế thường được gọi là người H'Mông Sapa. Người đàn ông thường mặc quần màu
đen hoặc xanh đen (màu chàm) giống nhau, áo cánh ngắn tay bên ngoài khoác áo
không tay kiểu như áo gilê có vạt dài quá mông. Trên đầu đội một cái mũ bé tí,
tròn, nông, ôm lấy đỉnh đầu trông như cái mũ của Giáo hoàng, có chiếc đen tuyền,
có chiếc còn viền một vòng thêu thổ cẩm. Mũ của thiếu niên còn được khâu thêm
vào các dải vải màu hoặc các đồng tiền lủng lẳng. Người phụ nữ cũng mặc đồ đen,
trên đầu cũng đội một chiếc khăn đen, vành thẳng đứng như một cuộn giấy cao vượt
đỉnh đầu. Bên ngoài là một chiếc áo khoác không có tay, vạt dài gần tới gối như
của đàn ông. Chiếc áo khoác này được lăn ép bằng sáp ong vì thế có màu đen ánh
bạc. Để giữ gìn, nhiều khi người
ta mặc lộn mặt trái có màu trắng ra ngoài. Đặc biệt nhất là phụ nữ H'Mông Sapa
lại mặc quần ngắn ngang đầu gối chứ không mặc váy. Họ cuốn xà cạp quanh bắp
chân rất khéo bằng một băng vải hẹp.
Trong những lễ hội truyền thống của
người H'Mông thì lễ hội Gầu Tào diễn ra ngày 12 tháng giêng là đặc sắc nhất. Lễ
hội thường tổ chức tại những thửa ruộng rộng hay vùng đồi với mong ước cầu thần
linh ban cho sự bình an, thịnh vượng. Trong lễ hội còn có các cuộc thi bắn
cung, bắn nỏ, múa khèn, múa võ, đua ngựa rất vui nhộn. Dân tộc H'mông sinh sống
đông nhất ở Sapa là Cát Cát - San Sả Hồ cách thị trấn Sapa 2 Km, Sa Pả, Lao Chải,
Séo Mí Tỷ, và Tả Giàng Phình.
2. Dân tộc Dao đỏ.
Dân tộc Dao Đỏ có dân số đứng thứ
hai sau người H'Mông ở Sapa. Cũng có nguồn gốc từ Vân Nam-Trung Quốc, người Dao
Đỏ là một bộ phận nhỏ của tộc người Dao di cư vào Việt Nam từ thế kỷ XIII đến
những năm 40 của thế kỷ trước. Họ
sống tập trung đông nhất ở các xã Tả Phìn, Nậm Cang, Thanh Kim, Suối Thầu,
Trung Chải.
Theo các nhà nghiên cứu thì người
Dao có quan hệ mật thiết với người H'mông, trước đây hai nhóm này được cho là
có cùng nguồn gốc nhưng mỗi nhóm có một đặc điểm riêng biệt. Trong khoảng thời
gian thiên di từ Trung Hoa vào Việt Nam thì hai cộng đồng dân tộc này đã hình
thành nên những đặc điểm khác nhau.
Dân tộc H'Mông chọn những nơi núi cao để sống thì người Dao lại
chọn thung lũng hoặc lưng chừng núi để trồng ngô, trồng lúa và thảo quả.
Dân tộc Dao có nhiều nhóm sinh sống ở
Sapa chủ yếu là người Dao Đỏ bởi phụ nữ thường quấn khăn hay đội mũ đỏ, áo xanh
đen có nhiều hoa văn đỏ và trắng ở cổ, vạt và tà áo. Trang phục của họ được xem
là đẹp nhất ở mỗi phiên chợ Sapa. Người phụ nữ còn có tục cạo
chân mày và một phần tóc phía trên trán cho đẹp. Họ cũng có chữ viết riêng dựa
theo chữ cổ của Hán ngữ gọi là chữ Nôm-Dao, nhưng loại chữ này nay chỉ người
cao tuổi mới đọc hiểu và viết được.
Dân tộc Dao có tín ngưỡng cho rằng
loài chó là tổ tiên của họ nên chó luôn luôn được quý trọng, người đàn ông thì
chỉ được coi là trưởng thành khi đã chịu lễ cấp sắc. Ngoài ra họ cũng có nhiều tục lệ đặc biệt như
là gia đình nào đang nấu rượu thì phải cắm lá trước cửa nhà, không cho người lạ
vào vì đồng bào quan niệm rằng người lạ vào nhà rượu sẽ bị chua và khê, nên khi
thấy có dấu hiệu cắm lá kiêng bạn không nên bước vào nhà. Trong gia đình có phụ
nữ sinh nở cũng có dấu hiệu kiêng cắm lá trước cửa nhà, để không cho người lạ
vào nhà, sợ đứa trẻ mới sinh khóc nhiều.
Họ
cũng có tục kiêng sờ đầu trẻ em, khi cắt tóc, cạo đầu họ vẫn để chỏm tóc ở đỉnh
đầu vì cho đó là nơi trú ngụ các hồn vía con người, quan niệm để chỏm tóc như vậy
trẻ em sẽ không hay ốm đau. Họ cũng quan niệm là nam và nữ khi chưa kết hôn thì
không được chụp ảnh cùng nhau vì như vậy là không tốt, có thể nói đó là một điều
cấm kỵ đối với phụ nữ Dao.
Mỗi năm,
có lễ hội ngày Tết nhảy, tổ chức vào mồng một và mồng hai tháng giêng, hội hát
giao duyên vào ngày mồng mười tháng giêng ở bản Tả Phìn, một bản nhỏ của người
Dao và người H'Mông cách thị trấn Sapa khoảng 12Km. Bản này nổi tiếng với các
loại thổ cẩm đủ kiểu dáng và sắc màu do bàn tay khéo léo tài hoa của người phụ
nữ H'Mông, Dao tạo nên và đặc biệt là bài thuốc tắm lá cây rừng của tổ tiên người
Dao Đỏ còn truyền lại đến ngày nay.
3. Dân tộc Tày.
Sau
dân tộc H'Mông và dân tộc Dao, dân tộc Tày có số dân đông thứ ba ở Sapa. Có mặt
ở Việt Nam từ rất sớm, có thể từ cuối thiên niên kỷ thứ nhất trước công nguyên,
dân tộc Tày thuộc nhóm ngôn ngữ Tày-Thái. Nhóm ngôn ngữ này kéo dài thành một vệt từ miền Nam Trung Quốc đến Việt
Bắc, Tây Bắc của Việt Nam, sang Lào, Thái Lan qua Mianma, thậm chí đến tận Ấn Độ
cũng có một nhóm tộc người San, thuộc ngữ hệ Tày-Thái. Ở Sapa họ sống tập trung
ở một số xã phía Nam như Bản Hồ, Nậm Sài, Thanh Phú là vùng thung lũng bằng phẳng,
màu mỡ nhiều sông suối, nơi thuận tiện đánh bắt cá và làm ruộng.
Trang phục của đồng bào dân tộc Tày
với các dân tộc khác thì trang phục truyền thống của người Tày khá đơn giản, màu sắc
duy nhất một màu chàm thẫm (xanh đen). Nam và nữ giới cùng mặc áo cánh bốn thân
xẻ ngực, cổ tròn có hai túi phía trước
vạt áo trước, và một chiếc thắt lưng bằng vải rộng bản quấn ngang eo. Vào những
dịp lễ tết hội hè thì mặc thêm áo dài năm thân xẻ nách phải, đơm cúc vải hoặc
cúc đồng. Phụ nữ thì đội khăn vuông gập chéo giống khăn mỏ quạ của người Kinh.
Văn
hóa nghệ thuật của dân tộc Tày có nhiều làn điệu dân ca hấp dẫn như hát lượn,
hát khắp. Hát lượn thường diễn
ra trong những đêm hội hè hay có khách từ phương xa đến. Hát khắp thì gần giống
như hát quan họ vùng Bắc Ninh của người Kinh. Vào tháng giêng hàng năm đồng bào
tổ chức nhiều lễ hội đặc sắc như lễ hội Lồng Tồng (hội xuống đồng) tại bản Tả
Van vào ngày rằm cầu mong Thần Nông-vị thần cai quản ruộng đồng, vườn tược, gia
súc, bản làng mùa màng tươi tốt.
4. Dân Tộc Giáy.
Dân
tộc Giáy là một nhánh của nhóm các dân tộc Tày-Thái, sống chủ yếu ở các vùng
núi cực Bắc. Tổng số người Giáy ở Việt Nam chỉ có trên 25 ngàn và ở Sapa họ chỉ
chiếm 2%, tập trung ở các bản quanh thung lũng Tả Van, Lao Chả. Cũng như người Tày, Nùng, Thái, người
Giáy canh tác trên các mảnh ruộng bằng phẳng trồng lúa tẻ. Trước kia mỗi năm chỉ
làm một vụ. Sau ngày tết, họ tổ chức lễ hội xuống đồng gọi là "Gióng
Pooc" vào ngày Thìn tháng Giêng để cầu mong một năm trồng cây tốt lành.
Trong
làng người ta giúp nhau theo kiểu đổi công vào những ngày bận rộn như mùa cấy,
mùa thu hoạch. Lúa gặt vào mùa khô cho nên người ta đánh đống ngay ngoài đồng,
rồi mang dần về nhà đập. Ngoài ra người ta còn chăn nuôi gà vịt, trâu ngựa ... Trước kia người Giáy thướng nấu cơm
bằng cách nuộc gạo gần chín rồi mới vớt ra cho vào chõ đồ tiếp, còn nước luộc gạo
dùng để uống cả ngày. Trang phục người Giáy đơn giản hơn các dân tộc khác, ít
thêu thùa và chỉ có các băng vải màu viền quanh cổ và vạt áo. Người Giáy ở Sapa
làm nhà nền đất, vách gỗ, gác lửng có gian thờ ở giữa và là nơi tiếp khách.
Có một kho tàng ca dao tục ngữ, câu
đố của người Giáy rất phong phú, đặc biệt là có rất nhiều sự tích để giải thích
cho các hiện tượng trong thiên nhiên và xã hội. Dân ca Giáy được hát trong tất cả mọi hoạt động
xã hội như đám ma, đám cưới, chúc tụng, lễ hội và nhất là khi trai gái giao
duyên. Người Giáy cho rằng hát là để nghe chứ không phải đẻ ngắm, vì thế có nhiều
cụ già vào các cuộc hát và vẫn được hâm mộ. Ngày nay trong các làng người Giáy ở
Sapa.
5. Dân tộc Xã Phó.
Dân
tộc Xa Phó thuộc nhóm dân tộc Phù Lá và dân số toàn quốc chỉ có gần 4 ngàn. Ở
Sapa chỉ có rất ít người Xã Phó sống ở các bản làng thuộc xã Nậm Sài nằm về
phía cực nam của huyện Sapa là nơi hẻo lánh, xa đường ôtô vì thế đi lại khó
khăn và không thường xuyên tiếp xúc với nơi khác. Đến nay một số người Xã Phó
dùng tiếng quan hỏa và một số khác trong đó có người Xã Phó ở Sapa lại vẫn giữ
nguyên tiếng mẹ đẻ thuộc hệ ngôn ngữ Miến-Tạng.
Người Xã Phó thường canh tác trên
các ruộng nương và làm đổi công cùng nhau trong các kỳ mùa vụ rất thân ái đoàn
kết. Người Xã Phó làm nhà sàn, bên cạnh có các lán nhỏ để cất thóc. Ngoài việc
chăn nuôi gia cầm gia súc, họ rất giỏi về trồng bông dệt vải và đan lát các đồ
mây tre. Các làng Xã Phó ở Sapa tuy nghèo nhưng đồng bào rất rộng lòng và các
cô gái luôn vui vẻ rủ nhau cùng nhảy múa mỗi khi có khách tới thăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét