Lũ quạ đen vây liệng bắt ăn.
"Quà quà" kêu bên núi đá, rừng thẳm,
Dù dòng giống nào, quạ đen cũng không hề thương.
Chúng kiếm chác khắp cả thiên hạ,
Không nể mặt người chung giống, chung dòng,
Chỉ biết "quà quà" lượn quanh tìm mồi.
Bao giờ tiệt giống lũ quạ,
Chẳng còn con nào đến đòi chia ăn,
Gia súc mới sinh sôi nẩy nở đầy nhà,
LÚA CHÓ DẬY
CẦM BIÊU
Chiềng Quen có tiếng nếp thơm
Bỏ vào ống thành cơm lam dẻo,
Hàm răng yếu khó mà kéo nổi.
Gạo trắng ngon ngâm nước giếng ngọt,
Đồ xôi lên cả làng thơm phức,
Lũ Vện phương xa quen nghề đánh hơi,
Vẫy đuôi, kéo lưỡi kéo đến vây
Chị rỡ xôi, sơ ý quay đi đáp chuyện,
Chó đớp luôn, tranh nhau cắn xé,
Khi ngoảnh lại đã hóa cơm thừa của chó.
Chị bùi ngùi, đũa cả buông tay,
Nên lũ Vện thừa cơ càng vẫy đuôi phèn phỡn.
Nhưng, đất trời còn đó;
Chó quấy người chỉ có một thời,
Của trong tay, quen hơi chủ nó,
Bọn quen đớp, cứ chắp cánh mà bay trước đã!
Bốn cẳng ba chân cứ phóng đi trước đã!
Ta sẽ ra chợ kiếm thịt về nướng thật thơm,
Đặt gần mũi bọn chó tham lam,
Như ma rừng nghe hơi người ốm,
Nhịn chẳng được, chó sẽ liều thân
Nhảy tót qua bàn cơm ta đang dọn,
Rút chiếc đòn ta chỉ nện một phát
Trúng vào gáy chó phải gục xuống
Miệng há lưỡi thè, hộc máu ra,
Nhả hết xôi thơm ta sẽ tha,
Rồi xích cổ lại lôi ra chuồng xí,
Rình đớp mồi, nghề chó từ xưa.
* Huỳnh Tâm.
[1] Bài này còn một đoạn dài nữa, chưa sưu tầm được.
[2] Gỗ kệt: một thứ gỗ nặng và rất chắc, người ta thường
dùng làm gậy để đánh kẻ trộm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét