Xin tỏ cùng anh hết nỗi niềm:
Yêu anh tình nặng như non ấy
Chữ sách chi mà lại cấm duyên?
So không đúng sách lấy được không,
Biết thế đừng tìm so bát tự,
Lấy được ba ngày lòng cũng cam.
Tai ác ông thầy so tuổi hộ
Làm cho duyên phận luống cô đơn.
Đời này truyền lại cho đời khác
Nhớ cuộc tình duyên đã lỡ làng;
Chớ mượn ông thầy so bát tự,
Chữ sách chuyên nghề bịp thế gian.
LẤY CHỒNG BÉ
Cha mẹ dở dại, dở khôn,
Nuôi con lớn chẳng biết đường gả con.
Nhiều nơi đến cầu hôn không gả,
Cứ tham nơi ruộng cả ao liền,
Người thì duyên được xứng duyên
Nhà là Sơn Bá đứng bên Anh Đài
Lấy phải chồng bé ai không chán,
Trách chỉ sao làm bạn với trăng;
Cha mẹ ép uổng khăng khăng,
Sự đời nghĩ thật khó khăn, tủi hờn.
Đêm nằm có lúc còn làm nũng,
Có thuyền nhưng chèo chống biết chi;
Người ăn thịt đến ngấy đi,
Hẩm hiu thân duyên ta thì cơm chay.
Nửa đêm ngủ say, ngán nỗi
Nỗi đoạn trường trăm mối tơ vò,
Thương tình trông thấy của chua
Không nuốt nước miếng dễ hồ có ai?
* Biên Khảo Huỳnh Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét