Chuyện bán muối thật là xao xác
Như tranh quả trên núi rừng xanh.
Người già, người trẻ, Mán, Tày, Nùng, Kinh...
Có người mất cả tiền lẫn thẻ,
Tranh không được, ngước mắt kêu trời.
Nhưng trời nào có thấu!
Cả con gái con trai,
Ai xông khỏe thì hoạ may được muối;
Đừng ai rụt rẻ xấu hổ nhìn lưng người.
Thì ra, mua muối cũng phải dùng cái hăng, cái ác!
* * *
Đàn bà cũng phải gớm ghê quát lác
Xông thẳng vào, gạt lính tráng ra ria:
Nếu thẹn thò thì về nhà nhịn muối.
Có người tranh kém ngồi khóc thầm.
Rủ nhau tất cả lên kêu quan,
Quan Sứ cho muối bán về xã
Mỗi đầu người một chai muối là quá,
Trẻ con ba tháng không tính là đầu người.
Chỉ chén muối ấy thôi,
Quan Tây phát xuống thầy Lý,
Thầy Lý phát xuống đến dân,
Tháng tháng quan Tây nhè đòi tiền một lần;
Thầy Lý đem tiền đi nộp đủ
Nhưng muối của dân tháng có tháng không.
* Biên Khảo Huỳnh Tâm.
[1] Đờmăng: đơn (phiên âm chữ Pháp: demande).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét