Người H’mông là một trong những dân tộc thiểu số có dân số
đông ở miền Bắc Việt Nam. Cùng với 53 dân tộc anh em, người H’mông luôn luôn là
một phần của sự thống nhất khối đại đoàn kết dân tộc và góp phần làm phong phú
cho nền văn hóa các dân tộc Việt Nam.
Đồng bào có câu “Lửa cháy đến đâu người Mông theo đến đó” hay “Người
chạy theo nương” để nói về cuộc sống du canh nương rẫy. Sản phẩm nông nghiệp
chính là ngô, lúa nương, khoai, mạch ba góc, ý dĩ, lạc, vừng, đậu và các loại
rau... ở một vài nơi có ruộng bậc thang. Các loại quả táo, đào, mận, lê cũng rất
nổi tiếng và đồng bào còn trồng cả các loại cây thuốc như tam thất, xuyên
khung, đảm xâm…
Nghề dệt vải lanh là một trong những hoạt động sản xuất đặc sắc của
người H’mông. Họ phát triển đa dạng các nghề thủ công như đan lát, rèn, làm yên
cương ngựa, đồ gỗ, nhất là các đồ đựng; làm giấy bản, đồ trang sức bằng bạc phục
vụ nhu cầu và thị hiếu của người dân. Các thợ thủ công H’mông phần lớn là thợ
bán chuyên nghiệp, làm ra những sản phẩm nổi tiếng như lưỡi cày, dao, cuốc, xẻng,
nòng súng đạt trình độ kỹ thuật cao.
Người H’mông sống quần tụ trong từng bản có vài chục nóc nhà, họ
thường thích sống khép kín, nhiều nơi đồng bào xây tường đá ngang đầu quanh nhà
ở. Nhà cửa là loại nhà trệt, ba gian hai chái, có từ hai đến ba cửa. Phổ biến
là nhà bưng ván hay vách nứa, mái tranh. Quanh làng vẫn còn lại đến ngày nay những
ngôi nhà của người H’mông giàu có, trình tường xung quanh, cột gỗ thông kê trên
đá tảng hình đèn lồng hay quả bí, mái lợp ngói âm dương có gác lát ván.
Các vùng người H’mông sinh sống thường có chợ phiên, vừa là nơi
trao đổi hàng hóa, vừa là nơi thể hiện nhu cầu giao lưu tình cảm, sinh hoạt.
Người H’mông quen dùng ngựa thồ hàng và cưỡi đi chợ, gùi có hai quai đeo vai.
Con ngựa rất gần gũi và thân thiết với từng gia đình người H’mông. Chợ tình được
tổ chức mỗi năm một lần (chợ tình Sa Pa) là một nét văn hóa đẹp đặc sắc của người
H’mông.
Người H’mông rất coi trọng dòng họ, họ quan niệm: người cùng dòng
họ là những người anh em có cùng tổ tiên, có thể đẻ và chết trong nhà nhau, phải
luôn luôn giúp đỡ nhau, cưu mang nhau. Mỗi dòng họ cư trú quây quần thành một cụm,
có một trưởng họ đảm nhiệm công việc chung. Phong tục cấm ngặt những người cùng
họ lấy nhau. Tình cảm gắn bó giữa những người trong họ sâu sắc. Trưởng họ là
người có uy tín, được dòng họ tôn trọng, tin nghe.
Người H’mông cũng như nhiều dân tộc ít người khác tồn tại tín ngưỡng
đa nguyên. Thờ cúng tổ tiên là thờ những người trong gia đình đã chết ba đời trở
lại. Thờ cúng tổ tiên ở tất cả gia đình những người con trai đã tách ra ở riêng
chứ không phải chỉ con trưởng. Bên cạnh thờ cúng tổ tiên, người H’mông còn tồn
tại một hệ thống ma nhà với những lễ thức cúng bái riêng biệt.
Hôn nhân gia đình của người H’mông theo tập quán tự do kén chọn bạn
đời. Những người cùng dòng họ không lấy nhau. Thanh niên nam nữ được lựa chọn bạn
đời. Việc lựa chọn bạn đời được biểu hiện ở tục “cướp vợ” trước đây. Người
thanh niên cùng bạn bè cướp người con gái yêu thích về ở nhà mình vài hôm rồi
thông báo cho gia đình nhà gái biết. Vợ chồng người H’mông rất ít bỏ nhau, họ sống
với nhau hòa thuận, cùng làm ăn, cùng lên nương, xuống chợ...
Trang phục của người phụ nữ H’mông rất sặc sỡ, đa dạng giữa các
nhóm dân tộc, gồm: váy, áo xẻ ngực có yếm lưng, tấm xiêm che trước bụng, thắt
lưng, khăn quấn đầu, xà cạp quấn hai bụng chân. Váy hình nón cụt, xếp nếp xòe rộng
chữ thập trong các hình vuông, nhưng váy mang hình ống, khi mặc mới xếp nếp thắt
lưng ngoài cạp; Áo mở chếch ngực về phía bên trái, cài một khuy, cánh tay, cổ
áo, gấu áo đều thêu hoa văn…Đồ trang sức bao gồm khuyên tai, vòng cổ, vòng tay,
vòng chân, nhẫn.
Trang phục của đàn ông H’mông giống như đàn ông Nùng: quần dài,
đũng chân què cạp lá tọa, áo ngắn ống rộng cổ đứng mổ bụng khuy cài, quần áo đều
màu chàm.
Người H’mông say đắm dân ca dân tộc mình, đó là Tiếng hát tình yêu
(gầu plềnh), Tiếng hát cưới xin (gầu xuống)… mà họ thường hát khi lao động
nương rẫy, trong lúc se sợi dệt vải, trong khi đi chợ, đi hội.Người H’mông có đời
sống văn nghệ khá phong phú, đặc biệt là văn học truyền miệng có rất nhiều thể
loại, như Truyện thần thoại về anh hùng văn hóa tìm ra loại giống và dạy người
H’mông cách trồng ngô, lúa, trồng lanh làm vải mặc … Truyện cổ tích về các con
vật chiếm khá nhiều, đặc biệt là truyện về hổ…
Trong những dịp lễ hội, đặc biệt là hội Gầu tào (đón năm mới), những
bài hát dân ca này không chỉ thể hiện bằng lời mà còn có thể giãi bày thông qua
những nhạc cụ dân tộc (sáo, khèn, kèn lá, đàn môi…). Thanh niên thích chơi
khèn, vừa thổi vừa múa. Kèn lá, đàn môi là phương tiện để thanh niên trao đổi
tâm tình. Sau một ngày lao động mệt mỏi, thanh niên dùng khèn, đàn môi gửi gắm
và thể hiện tiếng lòng mình với bạn tình, ca ngợi vẻ đẹp của cuộc sống, của quê
hương, đất nước.
Trong cộng đồng 54 dân tộc Việt Nam, dân tộc H’mông là một trong
những dân tộc ít bị mai một hơn về bản sắc văn hóa truyền thống của dân tộc.
Trong thời kỳ hội nhập quốc tế như hiện nay, để phát triển mà không bị hòa tan,
mất bản sắc, thì việc bảo tồn văn hóa dân tộc đòi hỏi phải có sự nghiên cứu,
tâm huyết, bền bỉ, lâu dài. Có như thế những giá trị văn hóa sẽ mãi mãi được
gìn giữ và phát huy.
Thùy Trang (sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét