Ngày xưa, có gia đình ông bà Hơ Rô sinh được tám con gái.
Tám cô đều xinh cả, nhưng đẹp nhất và tốt nhất là Bia Nát, cô gái út.
Một hôm ngồi khâu với tám cô gái bên bờ suối, bà Hơ Rô hỏi:
– Sau này, các con muốn làm dâu ai?
Các cô tranh nhau trả lời. Cô cả thích làm dâu nhà ông
Hoan giàu có. Cô hai muốn làm dâu nhà ông Bua nhiều trâu, nhiều ngựa… Cho đến
cô thứ bảy, cô nào cũng muốn làm dâu nhà chủ làng. Bà Hơ Rô thích lắm. Bà nghĩ
như thế, không những các con bà sau này sẽ giàu có mà nhà bà cũng được nhiều
trâu, nhiều voi, nhiều ngựa… Nhưng khi hỏi đến nàng út thì cô bảo là cô thích lấy
một anh đốt than. Nghe vậy, bà Hơ Rô tức lắm. Bà liền mắng con:
– Mày khôn hơn con thỏ, con nai, sao mày lại muốn theo một
thằng đốt than?
Bia Nát không nói gì, nàng cứ ngồi yên khâu vá. Thấy thế,
bà Hơ Rô càng tức:
– Con thỏ sắp bị con cọp ăn thịt rồi đó. Con nai cũng sắp
bỏ núi rừng rồi, còn mày thì đợi gì nữa mà không đi theo thằng đốt than!
Nói xong, và ném cho con gái một cục vàng, rồi đuổi nàng
đi. Bia Nát thấy mẹ không thương mình, các chị cũng lánh mặt, nàng liền nhặt cục
vàng xách thúng khâu ra đi. Nàng quyết tìm được một chàng đốt than để lấy làm
chồng. Nàng đi mãi vào rừng sâu, đi đến đâu cũng chỉ thấy núi non, cây rừng,
hoa lá, còn chàng đốt than thì chẳng thấy đâu. Nàng cất lời hỏi rừng xanh, hỏi
suối sâu. Con nai, con chồn không biết trả lời, con bướm, con sâu cũng im lặng.
Ngày nàng đi lang thang. Tối nàng trèo lên cây ngủ, đói thì ăn quả, khát thì uống
nước suối. Một hôm đi xa, mệt quá, nàng ngủ thiếp đi bên một gốc cây to. Trong
giấc ngủ nàng mơ thấy một ông già râu tóc bạc phơ, chống gậy đến bên nàng và bảo:
– Con hãy đi tìm khói. Cứ đi theo khói thì sẽ gặp được
người mà con muốn.
Khi tỉnh dậy, nàng lại đi. Gặp con chim, nàng hỏi:
– Chim ơi! Chim bay khắp
chim có thấy ở đâu có khói không?
– Cô đi nữa đi, đi nữa
đi, sắp đến chỗ có khói rồi đấy!
Đi đuợc một đoạn, nàng
lại gặp chú thỏ. Thỏ dẫn đường cho nàng đi. Một lát sau, nàng gặp được khói. Từ
đàng xa, đã thấy một đám khói trắng xóa. Nàng đến gần, đám khói đó chính là đám
khói đốt than. Người đốt than là một chàng trai khỏe mạnh. Nàng nhìn anh từ đầu
đến chân. Người tầm thước, ngực nở, đùi to, mắt đen. Trông thấy Bia Nát, chàng
trai cất tiếng hỏi trước:
– Ơ cô gái đẹp đi đâu
đó?
– Tôi đi chơi.
– Đi chơi sao lại mặc
áo đẹp thế?
– Áo đẹp rồi áo cũng xấu
đi thôi!
Anh đốt than không biết
Bia Nát đên đây có việc gì, anh cứ đứng nhìn mãi.Thấy vậy, Bia Nát liền nói:
– Anh nhìn gì tôi mà
nhìn kĩ vậy, tôi có đẹp gì đâu. Anh nhìn kia kìa, hoa trên cành còn đẹp biết mấy,
những con thỏ, con chim kia còn đẹp biết mấy.
Anh đốt than nhìn theo
ngón tay chỉ của Bia Nát không hiểu nàng định nói gì. Bia Nát bảo anh hãy nghỉ
tay, hút thuốc, uống nước. Anh kêu lên:
– Tôi không đùa đâu!
Bia Nát cũng nói:
– Tôi có đùa với anh
đâu. Nhà anh ở đâu?
– Nhà tôi ở chân núi đằng
kia.
– Bây giờ em mang gùi
cho anh, anh mang thúng khâu cho em, ta đi về nhà anh.
Anh đốt than cũng chưa
hiểu nàng định làm gì, nói gì, nên bảo:
– Ơ! Cô gái đẹp, lạ
quá! Tôi không dám đùa đâu, đừng mang gùi than của tôi đi mà lấm váy, bẩn chân,
bẩn da trắng đẹp của cô.
Bia Nát không nói gì cứ
mang gùi than đi trước, chàng đốt than đành lủi thủi mang thúng khâu của nàng
đi theo sau. Về đến làng, mọi người hỏi, anh không đáp. Lúc tới nhà, anh bảo cô
gái:
– Nhà tôi che bằng vỏ
cây, lợp bằng cỏ dại. Nhà tôi không có chỗ nằm, chỉ có một giường thôi. Giường
của tôi làm bằng cây lau, cây sậy, con nai con thỏ cũng không nằm được.
Tối đến, Bia Nát cứ
lên giường đó ngủ, anh đốt than đành ngủ dưới đất. Bia Nát gọi chàng lên giường
ngủ chung, chàng không dám. Đến giữa đêm, gió núi nổi lên rét lắm, chịu không nổi,
chàng đành phải lên giường nằm với nàng. Và từ đó hai người thành vợ chồng.
Hai người sống chung với
nhau rất thuận hòa. Một hôm, Bia Nát mang than đi đổi muối. Ở nhà, thấy có gà rừng
vào sân ăn lúa, chàng liền lấy cục vàng ném gà. Khi Bia Nát về, tìm không thấy
cục vàng thì òa lên khóc. Thấy vậy, anh đốt thanh liền hỏi:
– Làm sao em khóc?
– Mất cục vàng trong
thúng rồi!
– Tưởng thứ gì, chứ thứ
ấy thì ở chỗ anh đốt than có nhiều lắm.
Đêm hôm ấy, hai vợi chồng
ngủ ngon và sáng mai, khi gà rừng vừa dậy, hai vợ chồng dậy mang gùi ra đi.
Người chồng bảo:
– Em Bia Nát này, anh
không biết loại đá ấy quý như thế nào, chỗ anh đốt than có nhiều loại đá ấy lắm.
Đến hang đá, chàng chỉ
cho nàng chỗ đá màu vàng. Nàng nhặt vàng bỏ vào gùi mang về. Mang xong chuyến
này, hai vợ chồng lại đi gùi chuyến khác cho hết ngày hôm đó. Từ hôm ấy, Bia
Nát mang vàng xuống chợ đổi lấy các thứ cần thiết.
Một đêm, nằm ngủ, Bia
Nát thấy ông già râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc đến bảo:
– Con muốn cho chồng
con trở thành người đẹp thì con hãy lấy lúa giã nhỏ, cả trấu cũng giã nhỏ, rồi
đem đổ lên chính tàu lá chuối to. Con bảo chồng con nằm lên đống bột. Con phủ
kín bột khắp người nó, trừ mắt, mũi, miệng. Đúng ba ngày, ba đêm, con bảo chồng
con dậy đi tắm, thế là được.
Sáng hôm sau, Bia Nát
làm y như điều trong mộng. Quả nhiên, chồng nàng trở thành một chàng trai đẹp lạ
thường. Trong khi chồng đi tắm, Bia Nát đã nhờ chim, nhờ voi trong rừng đến
giúp làm xong ngôi nhà. Chồng đi tắm về đã thấy có nhà mới, liền hỏi:
– Ơ em Bia Nát, nhà ai mà đẹp thế?
– Nhà của anh và của em đấy!
Người chồng sung sướng lắm vì suốt đời anh chỉ chui rúc
trong túp lều rách. Bây giờ anh mới biết Bia Nát là người tài giỏi. Bia Nát bảo
chồng đem vàng chia bớt cho bà con láng giềng để mọi người đổi lấy những đồ cần
thiết cho mình.
Bây giờ hai người mới nghĩ đến làm lễ cưới. Bia Nát đi mời
bố mẹ và các chị đến, nhưng chẳng ai thuận đi. Bia Nát phải bảo chồng đi mời.
Người chồng mặc khố thêu chỉ đỏ, mình khoác chân vàng, cưỡi ngựa trắng đi mời bố
mẹ và các chị vợ đến dự lễ cưới. Bố mẹ Bia Nát nhìn thấy chàng, liền bảo:
– A, chồng Bia Nát không phải là một thằng đốt than đâu!
Được con rể và em rể về mời dự đám cưới, cha mẹ và các chị
của Bia Nát mừng lắm, nhận lời đi ngay.
Đến nơi thấy vợ chồng Bia Nát giàu có, ai cũng ngạc
nhiên. Người mẹ đến bên cạnh con gái hỏi:
– Con còn giận mẹ nữa không?
Nàng không nói gì. Nàng mời mẹ và mọi người lên nhà. Bà mẹ
đi sát bên con lại hỏi:
– Chồng con có phải là một thằng đốt than không?
– Đúng rồi! Chồng con là người đốt than đó.
Rồi nàng kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Nghe xong bà mẹ lấy
làm xấu hổ và hối hận.
Lý Mạnh Thương (sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét